Truyện ngắn
Lúc ấy vào khoảng tám giờ tối.
Nghe tiếng bóp còi
inh ỏi từ xa, đám thanh niên quây quần đàn hát trên chiếc chiếu trải giữa nền
trại cùng bật dậy, ùa ra đón Văn. Chưa bao giờ Văn cảm thấy “nghề dẫn đường”
của mình lại trở lên quan trọng, đáng tự hào như thế (kể cả những lúc được tháp
tùng “xếp” của mình về thủ đô dự hội nghị toàn quốc).
Đã gần một tháng nay, chàng “xế” trẻ đi lại như con thoi từ tỉnh xuống Ma quai, Nậm Cuổi. Ấy là khi dự án trồng cây cao su của tỉnh bắt đầu thực thi ở vùng thấp huyện Sìn Hồ. Sau khi cùng đồng nghiệp đưa hai trăm đoàn viên Đoàn Dân chính Đảng tỉnh xuống tập kết ở các lán trại bắt đầu đào hố, bón lót để chuẩn bị trồng cây cao su cho kịp thời vụ, Văn được phân công đưa các chị “Lê anh nuôi” hàng ngày xuống chợ thị xã mua rau, thịt, cá đem về lán chỉ huy để phân chia cho chín tổ lán trại. Chàng “xế” trẻ nghiễm nhiên trở thành “anh quân bưu vui tính” bởi ở các xã vùng thấp chỉ có sóng Viettel. Các đoàn viên trẻ phần lớn là sinh viên mới ra nhận công tác. Tiền lương hàng tháng của họ chỉ đủ trang trải cho tiền thuê nhà trọ, tiền điện nước, tiền ăn, thi thoảng khao nhóm bạn bè thân thiết một chầu Karaoke hoặc nhâm nhi ly cà phê đá ở một cái quán bình dân nào đó đã là cả một sự cố gắng lớn lao, nhiều khi đau đầu. Nào mấy ai có đủ tiền mua một cái di động đàng hoàng, lại còn tiền nuôi di động nữa chứ! Có bạn trẻ cố giành dụm mua được cái di động tàng tàng lại phải cắt bớt cả bữa điểm tâm hàng sáng để nạp tiền vào di động.
Đã gần một tháng nay, chàng “xế” trẻ đi lại như con thoi từ tỉnh xuống Ma quai, Nậm Cuổi. Ấy là khi dự án trồng cây cao su của tỉnh bắt đầu thực thi ở vùng thấp huyện Sìn Hồ. Sau khi cùng đồng nghiệp đưa hai trăm đoàn viên Đoàn Dân chính Đảng tỉnh xuống tập kết ở các lán trại bắt đầu đào hố, bón lót để chuẩn bị trồng cây cao su cho kịp thời vụ, Văn được phân công đưa các chị “Lê anh nuôi” hàng ngày xuống chợ thị xã mua rau, thịt, cá đem về lán chỉ huy để phân chia cho chín tổ lán trại. Chàng “xế” trẻ nghiễm nhiên trở thành “anh quân bưu vui tính” bởi ở các xã vùng thấp chỉ có sóng Viettel. Các đoàn viên trẻ phần lớn là sinh viên mới ra nhận công tác. Tiền lương hàng tháng của họ chỉ đủ trang trải cho tiền thuê nhà trọ, tiền điện nước, tiền ăn, thi thoảng khao nhóm bạn bè thân thiết một chầu Karaoke hoặc nhâm nhi ly cà phê đá ở một cái quán bình dân nào đó đã là cả một sự cố gắng lớn lao, nhiều khi đau đầu. Nào mấy ai có đủ tiền mua một cái di động đàng hoàng, lại còn tiền nuôi di động nữa chứ! Có bạn trẻ cố giành dụm mua được cái di động tàng tàng lại phải cắt bớt cả bữa điểm tâm hàng sáng để nạp tiền vào di động.
- Thư đây! Những
bức thư tình thời đại @ chính cống đơi! Văn vỗ vỗ vào chiếc túi thổ cẩm đeo bên
hông, làm bộ ngửa cổ lên trời, cười vênh váo:
- Các chàng trai,
cô gái trẻ măng thế hệ 8x hàng ngày đi làm hiếu thắng tranh luận với nhau đủ
thứ chuyện trên trời dưới đất bỗng trở nên nhu mì, ngoan ngoãn trước tay tài xế
lém lỉnh:
- Thôi nào,Văn cho
bọn mình xem thư đi! Sốt ruột lắm rồi!
- Ngày nào tôi
cũng chở lên chở xuống cho các ông các bà bao nhiêu “cái hòm”. Mệt quá! Mà ngày
kia các ông các bà đã hết đợt tình nguyện, sắp về thị xã gặp nhau rồi, còn “sắc
mắc” cái nỗi gì cơ chứ!
Anh xế trẻ vừa cố
tình khệnh khạng phân phát thư vừa giả bộ thở dài mệt nhọc, nhắc đến chuyện
tiếu lâm một thời của các cụ. Ngày xưa các cụ không được học hành đến nơi đến
chốn, viết thư tình cho nhau, gửi “cái hôn” viết sai chính tả thành ra “cái
hòm”. Lũ trẻ hôm nay trình độ hơn các cụ nhiều. Chúng tỏ tình với nhau qua di
động, qua mạng internet. Chính cái dịp đi cơ sở khó khăn thiếu thốn trăm bề
này, các đôi tình nhân trẻ mới có dịp thể hiện nét lãng mạn đáng yêu qua những
trang thư nắn nót hoặc tốc ký sau một ngày đào hố trồng cây, tay chân chai sạn.
Họ kể về cái nắng như thiêu như đốt ở các xã vùng thấp Sìn Hồ, kể về dòng suối
trong veo sau mỗi buổi chiều lao động mệt nhọc, họ cùng nhau “tắm tiên” vẫy
vùng như trẻ nhỏ, về tình cảm chân thành, mộc mạc của những người dân vùng sâu
vùng xa, về những cô sơn nữ má đỏ như mặt trời giữa buổi trưa, mắt như có lửa
rừng, thân hình ngồn ngộn một vẻ đẹp hoang sơ, phồn thực… Các cô người yêu ở
thị xã, ngày ngày áo quần là lượt đi làm, bỗng trở nên đa cảm, yếu đuối khi
nghĩ đến các chàng trai của mình đang dầm mưa dãi nắng ở tận một bìa rừng cách
thị xã gần trăm cây số. Đọc những lá thư tình viết vội, đôi khi còn loang lổ
màu bùn đất do vừa rời cuốc xẻng, rửa tay chưa kỹ trước khi cầm bút, nước mắt
các nàng lã chã tuôn rơi. Văn không chịu nổi khi nhìn những dòng nước mắt ấy.
Chàng giả bộ gắt om lên:
- Thôi đi các mụ!
Có gì mà phải khóc lóc, thương với chả xót. Mấy ông tướng nhà các mụ, sau mấy
tuần tăng cường giúp cơ sở, da dẻ có sạm đen đi chút ít nhưng nom lại càng thêm
rắn rỏi, cường tráng. Vậy những người công nhân ở đây hay các thầy, cô giáo cắm
bản cả chục năm ròng, người yêu hay vợ của họ khóc lóc mãi được sao? Tôi hỏi
các mụ.
Văn chìa cái mặt
non tơ về phía “các mụ” , đột ngột chuyển giọng êm ái, hát rằng: “Ai cũng chọn
việc nhẹ nhàng, gian khổ biết giành phần ai? Ai cũng một thời trẻ trai…”.
Quả là lời gắt
gỏng và câu hát thiết tha kia có tác dụng ngay tức thì. Các cô gái gạt vội nước
mắt, vớt vát phân trần: “Ai mà chả biết thế! Chúng em có thắc mắc gì đâu. Mà
nước mắt nó cứ tự ứa ra…”.
Văn nhảy vội lên
Cabin, vẫy tay tạm biệt các nàng và vui vẻ thầm nghĩ một cách văn hoa: “Mình
chưa có người yêu mà đã có hạnh phúc được làm cánh én báo tin vui cho mọi
người”
Như con chim bay,
mới sáu giờ chiều ở thị xã, các nàng còn gõ cửa gửi thư, ruốc, muối lạc, muối
vừng cho các chàng (vẽ chuyện, thức ăn đã có các chị tiếp phẩm lo chu đáo rồi,
chẳng qua các nàng muốn bắt chước các bà, các mẹ ngày xưa gia giảm cho tình yêu
thêm phần thi vị) giờ Văn đã lại có mặt nơi lán trại, chiêm ngưỡng vẻ mặt của
từng chàng khi đọc thư người yêu. Quang mân mê lá thư còn thơm phức mùi nước
hoa của cô bạn gái làm ở thư viện tỉnh. Hôm kia, Văn xuống thị xã sớm nên Quang
xé vội một tờ giấy trong cuốn sổ công tác ghi vài dòng bầy tỏ niềm nhớ nhung
cho người yêu. Lan - cô thủ thư xinh đẹp - xem xong thư vội vã đi tìmVăn hỏi về
vết mực đỏ ở cuối lá thư. Văn gãi tai, thành thực: “Xin lỗi! Mình và Quang đều
vội nên không để ý. Hôm qua, Quang nhận đào hố trồng cao su ở đúng chỗ có nhiều
đá sỏi. Vì cố gắng đào vượt năng suất, cậu ấy bị đá găm dập ngón tay trỏ. Chắc
máu rỉ ra thư. Nhẹ thôi! Các “chị nuôi” đã rửa kỹ vết thương và băng bó cẩn
thận cho cậu ấy. Yên tâm đi!”. Lan gật đầu nhưng mắt ngân ngấn nước. Quang của
cô thư sinh, thanh mảnh, mười ngón tay búp măng thuôn dài, nuột nà như tay con
gái. Tay văn công mà! Quang tỉa ghi ta hay
lắm! Lan mê Quang một phần cũng vì dáng vẻ thư sinh và tài đàn hát của anh:
“Sao anh lại giấu em? Em bao giờ cũng tự hào về anh kia mà!”.
Nhìn những giọt
nước mắt đã khô nhoè trên trang thư viết vội, Quang vô cùng hạnh phúc vì biết
Lan yêu mình nhiều lắm! Văn cảm nhận rõ niềm hạnh phúc của bạn khi nhìn thấy
Quang gấp lá thư lại, vuốt ve thật phẳng phiu, rồi áp lên má mình, ánh mắt sáng
long lanh…
Ở một góc lán,
Trực vừa đọc thư vừa tủm tỉm cười một mình ra chiều thích thú lắm! Nhưng càng
đọc về cuối, trán chàng càng nheo lại và cuối cùng không kìm nổi, chàng ta vò
đầu, bứt tai: “Ôi! Thật chả cái dại nào giống cái dại nào!”. Cả lán xúm lại,
nhao lên hỏi: “Cái gì? Vì sao?” Chàng “kều” ngày thường lém lỉnh, hoạt ngôn giờ
bỗng trở lên ấp a ấp úng. Qua lời kể rời rạc của Trực, mọi người bỗng hiểu ra:
Trực thử lòng người yêu - một cô gái dạy văn cấp hai - bằng cách miêu tả thật
tỉ mỉ hình ảnh các cô sơn nữ tắm sau mỗi chiều đi nương về: “...Thân hình các
nàng trắng phau như một bầy thiên nga, các nàng sải cánh bơi vùng vẫy, rồi đột
ngột chạy ra gần bờ, té nước trêu chọc nhau, hồn nhiên như con trẻ. Những giọt
nước to tròn, trong veo lăn lăn trên những đường cong tuyệt mỹ. Anh tưởng mình
lạc vào cõi thiên thai”
- Rõ dại chưa nào?
Lại còn khoa trương, lại còn bốc phét nữa chứ! Cậu cứ tưởng rằng với vài lời
văn hoa bóng bẩy ấy, cậu sẽ làm cho người yêu cậu phục tài, yêu cậu thêm sao?
Chỉ có cái cô Hằng mộng mơ, khờ khạo ấy tin lời của cậu mà nổi cơn Hoạn Thư, mà
khóc lóc đòi chia tay thôi! Con gái Thái hồn nhiên,bạo dạn nhưng cũng kín đáo,
ý nhị lắm! Khi đi suối tắm, họ từ từ lội nước từ ven bờ ra, nước ngập tới đâu
là là vén váy tới đó, nước ngập tới cổ là túm váy đội luôn lên đầu. Cậu đứng ở
đâu mà ngắm được những đường cong tuyệt mỹ của người ta nào?
Sau khi “sạc” cho
anh kỹ sư trẻ một thôi một hồi, làm cho anh ta ngượng chín mặt với anh em trong
lán, dường như nhận thấy mình hơi quá lời, Văn thân mật vỗ vai Trực:
- Yên tâm đi! Mình
sẽ giúp cậu dàn xếp chuyện này, nhưng nhớ phải rút kinh nghiệm ngay!
Mọi người nhìn Văn
với cặp mắt thân thiện: Cậu xế trẻ bộc trực, chân thành, hiểu biết rộng. Nghe
nói ngày trước cậu ta đã từng đoạt giải nhất kỳ thi chọn học sinh giỏi văn lớp
12 vòng tỉnh. Tưởng rằng cậu sẽ trở thành cử nhân văn khoa, ai dè do hoàn cảnh
gia đình, cậu lại rẽ sang học nghề tài xế…
Có bóng áo xanh tình nguyện lấp ló ngoài cửa lán, mớ tóc cột cao vểnh lên như đuôi chồn. Mọi người biết ngay đó là Nhung - cô cấp dưỡng trẻ của đoàn - người vẫn thầm yêu trộm nhớ Toàn - Cậu cầu thủ nổi tiếng cùng cơ quan - giờ đang ở lán này. Người ta bảo Nhung xung phong đi “tình nguyện’’ cũng chỉ vì muốn có cơ hội gần Toàn. Rồi mỗi lần Văn đem thư đến, Nhung (dù đang bận việc gì) cũng kiếm cớ sán đến xem có ai ở thị xã gửi thư choToàn không. Toàn thì cứ vô tư, hềnh hệch gọi Nhung là “Búp bê Liên Xô”. Bước chân dậm thình thịch, “búp bê Liên Xô” mặt tròn xoe như quả bí đỏ, tay cầm bó hoa rừng trắng muốt tiến vào, đòi thay băng tay cho Quang. Được cái cô ấy thật thà, chất phác và tốt bụng. Ngoài việc làm cấp dưỡng, cô ấy còn kiêm luôn thầy thuốc, lại còn giúp đỡ anh em giặt giũ, phơi phóng quần áo nữa.
Có bóng áo xanh tình nguyện lấp ló ngoài cửa lán, mớ tóc cột cao vểnh lên như đuôi chồn. Mọi người biết ngay đó là Nhung - cô cấp dưỡng trẻ của đoàn - người vẫn thầm yêu trộm nhớ Toàn - Cậu cầu thủ nổi tiếng cùng cơ quan - giờ đang ở lán này. Người ta bảo Nhung xung phong đi “tình nguyện’’ cũng chỉ vì muốn có cơ hội gần Toàn. Rồi mỗi lần Văn đem thư đến, Nhung (dù đang bận việc gì) cũng kiếm cớ sán đến xem có ai ở thị xã gửi thư choToàn không. Toàn thì cứ vô tư, hềnh hệch gọi Nhung là “Búp bê Liên Xô”. Bước chân dậm thình thịch, “búp bê Liên Xô” mặt tròn xoe như quả bí đỏ, tay cầm bó hoa rừng trắng muốt tiến vào, đòi thay băng tay cho Quang. Được cái cô ấy thật thà, chất phác và tốt bụng. Ngoài việc làm cấp dưỡng, cô ấy còn kiêm luôn thầy thuốc, lại còn giúp đỡ anh em giặt giũ, phơi phóng quần áo nữa.
Văn tinh ý, quan
sát và phán đoán sự việc một cách kín đáo, chuẩn xác.Anh thầm cảm phục những
người bạn đồng trang lứa mà lúc còn ở thị xã, anh chỉ mới biết sơ lơ mơ về họ.
Ở góc lán kia, cũng có một người đang lặng lẽ hút thuốc lá và quan sát anh em.
Đó là Bình - lán trưởng, mọi người vẫn gọi là “anh cả” với một vẻ khâm phục,
trìu mến. Bình năm nay ba mươi tuổi, lấy vợ đã được bẩy năm nhưng chưa có con
(nghe nói hai vợ chồng đã chạy chữa khắp nơi, từ các thầy lang người dân tộc
đến các cơ sở đông tây y ở huyện, tỉnh rồi trung ương đều chưa có kết quả).
Bình mới được đề bạt làm trưởng phòng một ngành kinh tế của tỉnh. Anh là người
đàn ông duy nhất trong lán có vợ và có cái di động Viettel đeo bên mình nên
không phải mất thời giờ thư từ gì cả. Anh hào phóng mời các chàng trai trẻ dùng
điện thoại của mình liên lạc với người thân hàng ngày: “Tớ bao, các cậu đừng
ngại”. Nhưng các chàng trai trẻ cũng rất ý tứ, họ chỉ mượn di động của anh khi
có việc cần kíp. Nhân dịp đi cơ sở lần này, họ cũng muốn “sống lại thời lãng
mạn xa xưa của các cụ” bằng cách viết các lá thư tình…
Quan sát “lũ đàn
em” háo hức đọc thư người yêu, Bình càng thêm nhớ vợ cồn cào. Anh lặng lẽ ra
đồi ngắm trăng. Chỉ còn hai ngày nữa, các anh sẽ kết thúc chiến dịch và trở lại
thị xã thân yêu, anh sẽ gặp lại bạn bè, đồng nghiệp và Thuý - cô vợ trẻ xinh
đẹp, dịu hiền. Nhớ hôm mới đến lán trại được hai ngày, Thuý đã tranh thủ ngày
nghỉ, xin đi nhờ xe tiếp phẩm đến thăm chồng. Lúc đó mới khoảng sáu giờ chiều
mà trời đã nhá nhem tối. Bất ngờ, Bình vừa cảm động vừa lâm vào tình huống thật
khó xử. Anh ngao ngán liếc nhanh cái lán chật chội chứa hai mươi anh em trai và
“ưu tiên” quây một góc riêng cho ba chị em cấp dưỡng... Chị Hiền, gần bốn mươi
tuổi ý tứ gọi tổ cấp dưỡng vào hội ý, đề nghị chị em liên hệ vào trường học gần
đấy xin nghỉ nhờ nhà các thầy, cô giáo (chả là một số thầy cô đã được nghỉ hè
về với gia đình) để nhường góc lán kín đáo cho đôi vợ chồng trẻ. Vốn là người
nhanh trí, Bình ríu rít cảm ơn các chị, xin được ở lại ăn cơm cùng các chị rồi
đưa vợ vào thăm “anh chị đồng hương” làm công nhân ở cung đường gần đấy. Chưa
bao giờ nghe anh nói có đồng hương ở đây, Thuý ngạc nhiên nhìn chồng thì bắt
gặp cái nháy mắt tinh nghịch đầy hàm ý của anh. Ăn cơm xong thì trời đã tối.
Hôm nay là ngày Rằm. Hình như ở trong rừng trăng nhô lên sớm hơn thì phải.
Trăng đậu hững hờ trên cây hoa ban lưng chừng dốc, tưởng chừng như leo lên đến
đó là có thể kiễng chân khều trăng xuống mà ngắm nghía, mà vuốt ve, âu yếm…
Khắp núi đồi bao trùm một màu trắng mờ ảo, mỏng tang và nhẹ tênh như chiếc khăn
voan phủ trên đầu cô dâu trong ngày cưới. Thuý đang mơ mộng ngắm trăng thì bất
ngờ Bình nắm tay cô hổn hển:
- Thuý! Em có yêu
anh không?
Anh xoay người
Thuý lại, soi mắt mình vào sâu trong mắt vợ, giọng thiết tha run rẩy như lần
đầu đầu tiên anh tỏ tình với cô dưới gốc cây hoàng điệp.
- Sao hôm nay anh
lạ thế? Yêu nhau suốt bốn năm trong trường đại học, rồi lấy nhau đầu ấp má kề
suốt bẩy năm qua, bọn mình quá hiểu nhau rồi còn gì! Nếu…
Thuý định nói:
“Nếu trời thương, bọn mình phải có đến hai đứa con rồi!” song cô kịp ghìm lại.
Đó là nỗi buồn âm ỉ dằng dặc của đôi vợ chồng trẻ. Bình to cao, vạm vỡ, thông
minh, thành đạt sớm và hết lòng yêu quý vợ. Thuý xinh đẹp, đảm đang, tháo vát
và cũng một mực chiều chồng. Nhờ sự giúp đỡ của hai bên gia đình, họ đã giành
dụm xây được một ngôi nhà cấp bốn xinh xắn, có giàn hoa tím biếc gợi tình, có
ti vi, xe máy, tủ lạnh, vi tính… Nhắc đến hai vợ chồng Bình Thuý, các bạn trẻ
ai cũng ao ước và có phần ghen tị trước hạnh phúc của họ. Chỉ hiềm một nỗi…
Thúy đang miên man
suy nghĩ thì nụ hôn bất ngờ, bỏng rát của Bình đã ngấu nghiến trên đôi bờ môi
cô. Chưa bao giờ cô thấy anh mạnh mẽ, nồng nàn và si mê như ở đây, ở chính con
dốc này trong một đêm trăng mộng ảo đê mê. Đột nhiên, Bình bế thốc cô ngang
mặt, ngắm nhìn cô đắm đuối:
- Em nhắm mắt lại
đi! Anh muốn đưa em đến tận cung trăng thăm Chị Hằng…
Thúy ngoan ngoãn
từ từ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể trên đôi tay trần rắn chắc của chồng. Cô nghe
tiếng chân anh nhẹ nhàng lướt qua thảm cỏ xanh mềm mại và tiếng suối rừng chảy
róc rách đâu đây: “Nếu không nghe Văn lên Ma Quai chiều nay, mình sao lạc được
đến cõi Thiên Thai này gặp chàng…”. Thuý đang mơ màng tận hưởng niềm hạnh phúc
thăng hoa, siêu thoát như đang bồng bềnh trôi trên những đám mây hồng từ một
cõi xa lơ xa lắc nào đó thì bỗng thấy mình nhẹ nhàng đậu xuống một cánh đồng
bông êm mát, dịu dàng. Tiếng suối chảy như xa vắng, mộng mị hơn. Tiếng Bình
thầm thì bên tai, dịu dàng trìu mến kèm nụ hôn phớt nhẹ lên trán vợ:
-
Dậy
đi em yêu! Đến cung trăng rồi đấy!
Thuý giả bộ uể
oải, lười nhác xoay mình trên cánh đồng bông trong tưởng tượng. Cô sợ cái cảm
giác lãng mạn, bay bổng này biến mất. Cô muốn tận hưởng lâu hơn nữa cảm giác
được ấp iu trong vòng ôm của núi rừng nguyên sơ, bên người cô yêu quý nhất trên
đời. Mùi cỏ rừng hăng hăng xộc lên mũi khiến cô cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Cô vẫn nhắm mắt mơ màng thò tay xuống lưng tìm ngọn cỏ có cái mùi quyến rũ lạ
kỳ như cái mùi nồng nồng ma mị của người đàn ông duy nhất cô yêu. Bình lặng lẽ
ngắm nhìn cô vợ nhỏ nhắn, ngây thơ, đáng yêu như một bé gái. Anh nâng niu trân
trọng giây phút mộng mơ của vợ. Thúy từ từ mở mắt, nhìn chồng âu yếm rồi mỉm
cười thích thú:
- Trông người hiền
lành mà sao khôn vặt thế! “Đồng hương” của anh đây à?
Cô kéo chiếc ga
bằng vải nhung hoa Trung Quốc êm dịu dưới lưng ra cuộn trói hững hờ quanh thân
chồng, thầm thì: “Anh giấu chiếc ga trải giường đem đi từ lúc nào mà sao em
không nhận thấy. Em chỉ thích nằm trên cỏ thôi!”. Hai vợ chồng cuốn chặt nhau,
lăn dài trên thảm cỏ. Đột nhiên, Bình nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, rồi từ từ lướt êm
trên cỏ, nghiêng ngó và khịt khịt mũi ra chiều thích thú lắm! Thuý nhổm dậy,
định rượt theo chồng thì nghe có tiếng lách chách ngay bên sườn hông: “À, thì
ra là chú mày, ta sắp tóm được chú mày rồi nhé!”. Thuý nheo mắt,với tay chộp
lấy chú cào cào màu xanh sẫm, thì bỗng nhiên thấy cái lưng nó gồng lên, dày cộp
lạ thường. Ánh trăng lúc ấy dường như sáng tỏ hơn khiến Thuý sững sờ nhận ra:
ngay bên dưới chú cào cào đang dập dềnh nghịch ngợm kia không phải là một mẩu
cây gỗ mục như cô tưởng mà là một cô cào cào màu nâu to vừa vặn chú cào cào màu
xanh sẫm kia. Cô cào cào dim dim đôi mắt nhỏ xíu ra chiều thích thú lắm. Thuý
buông tay ra, mặt nóng rần rật vì xấu hổ : “Tạo hoá sinh ra muôn loài đều bình
đẳng như nhau trong việc duy trì, phát triển nòi giống và hưởng thụ khoái
cảm... chỉ khác nhau ở cấp độ yêu đương mà thôi!”. Cô thầm nghĩ và cảm thấy có
lỗi khi vô tình phá ngang cuộc tình thuần phác của loài vật bé bỏng. Đôi cào
cào không hề để ý dến kẻ “chọc phá” kia, chúng vẫn mê mải chồng khít lên nhau
như một chiếc máy bay trực thăng tí hon, kỳ dị bay chập chờn dưới ánh trăng lấp
loáng…
-
Thuý
ơi! Anh có quà tặng em này!
Nghe hơi thở nóng
hổi của chồng phả ra từ sau gáy, Thuý từ từ quay lại và cảm nhận được một mùi
hương thật nồng nàn quyến rũ:
- Thật tuyệt vời!
Hoa gì đấy anh?
- Anh không biết!
Có lẽ đó là hoa phu thê,em ạ!
Thuý đấm thùm thụp
vào lưng chồng, nũng nịu: “Anh chỉ giỏi bịa thôi! Chỉ có bánh phu thê thôi, làm
gì có hoa phu thê bao giờ!”
- Ừ, thì anh tự
đặt cho loài hoa này cái tên ấy đấy! Nó cũng giống hoa tỉ muội vì có một bông
to, một bông nhỏ nằm cùng trên một cuống nhưng nó lại khác nhau ở màu sắc và
hình dáng. Em xem này! Bông chồng có màu đỏ đậm hơn, như nước da khoẻ khoắn của
trai tráng và ở giữa bông hoa, có hai cái nhụy vươn dài như đôi cánh tay ôm ấp
chở che cho hoa vợ. Bông vợ màu phơn phớt hồng như sắc xuân trên má người con
gái và các cánh hoa mới mềm mại uyển chuyển làm sao. Nó giống như em…
- Anh chỉ giỏi
tán…
Thuý bịt miệng
chồng bằng một nụ hôn dài. Bầu trời cao xanh lồng lộng dưới ánh trăng như tấm
màn tuyn khổng lồ mờ ảo trùm lên hai sinh linh bé nhỏ trên chiếc nệm êm bằng cỏ
xanh non mượt mà. Đây đó, thoang thoảng mùi hoa “ phu thê” nồng nàn quyến rũ.
Thuý mơ màng chìm vào giấc ngủ giữa tiếng hoan ca của muôn loài và tiếng suối
chảy khắc khoải giữa đại ngàn…
- Dậy thôi em ơi!
Anh phải trở về cùng anh em đi đào hố để trồng cây cao su.
Thúy giật mình
tỉnh giấc vì nhận ra bộ râu quai nón ram ráp của Bình đang chà khắp chiếc cổ
thon dài trắng ngần làm cô nhồn nhột. Cô chợt nhớ đến chuyện mẹ kể: Ngày bố mẹ
cưới nhau, trong phòng cưới trang hoàng giản dị có giăng một băng rôn khẩu hiệu
: “VUI DUYÊN MỚI KHÔNG QUÊN NHIỆM VỤ”.
Như hai đứa trẻ
thơ, hai vợ chồng tung tăng dắt tay nhau ra suối, vốc nước rửa mặt cho nhau,
rồi lại tung tăng leo dốc trở về lán trại. Gần về đến lán, Bình nắm chặt tay
vợ, nheo mắt cười hóm hỉnh:
- Đêm qua, ngủ nhà
“anh chị đồng hương” thật thoải mái, tuyệt vời em nhỉ!
Thuý đỏ bừng mặt, lườm yêu chồng rồi nói
lảng :
-
Anh
chỉ được cái… Cũng may… đêm qua trời không mưa…
Chuyện đó là bí mật chỉ riêng hai vợ chồng biết.
Chuyện đó là bí mật chỉ riêng hai vợ chồng biết.
… Đêm nay, chứng
kiến các bạn trẻ đọc thư người yêu mỗi người một tâm trạng nhưng đều háo hức lạ
thường, Bình bỗng thấy cồn cào thương nhớ vợ. Anh lủi thủi một mình lẻn ra bãi
cỏ ven suối - nơi hai vợ chồng đã có một đêm thần tiên huyền diệu cách đây gần
hai tháng… Anh bấm số cho Thuý, thầm thì:
- Thuý ơi! Em đã
ngủ chưa?
- Em ngủ sao được!
Đêm nào em cũng thao thức, hồi hộp, náo nức mong chờ ngày anh trở về bên em…
- Ừ, anh cũng nhớ
em lắm! Biết thế anh cũng viết thư cho em từng ngày như các đôi bạn trẻ…
- Em cũng rất muốn
viết thư cho anh. Nhưng em lại muốn giành cho anh một sự bất ngờ…
- Gì vậy em, nói
cho anh nghe nào!
- Để hai ngày nữa
anh trở về, rồi em sẽ nói…
- Em có biết anh
đang ở đâu không? Anh đang nằm trên “chiếc thảm” tuyệt đẹp cạnh con suối mọc dày
đặc loài hoa “phu thê” bọn mình ngủ đêm nào… Nếu em không nói ngay bây giờ, anh
sẽ nằm đây một mình suốt đêm nay…
- Anh đừng làm
thế, em xin anh! Ngộ trời đổ cơn mưa, anh bị cảm thì sao?
- Mặc kệ! Nói cho
anh nghe đi! Nào!
Nghe tiếng năn nỉ
tội nghiệp của chồng, Thuý không còn đủ can đảm giấu anh lâu hơn nữa:
- Anh ơi! Chúng
mình… sắp có con.
Cô nói trong tiếng
nấc nghẹn ngào sung sướng.Bình tưởng như tai mình nghe nhầm:
- Cái gì? Em nói
lại đi nào!
- Chúng mình sắp
có con anh ạ! Sau đợt thăm anh ở Ma quai về, em thấy trong người khác lạ và đã
đi khám.Có kết quả chắc chắn rồi anh ạ!
Bình bật dậy, hét to vào di động:
Bình bật dậy, hét to vào di động:
- Hoan hô! Em giỏi
quá!
Đầu dây bên kia,
tiếng Thúy e lệ, nũng nịu:
- Anh giỏi thì có!
- Ừ, thì cả hai vợ
chồng mình cùng giỏi. Cảm ơn bầu trời, ánh trăng! Cảm ơn dòng suối hiền hoà!
Cảm ơn nhành hoa “phu thê” thơm ngát…
Bình lẩm bẩm một mình, rồi tiện tay tắt di động, chạy một mạch về lán.
Bình lẩm bẩm một mình, rồi tiện tay tắt di động, chạy một mạch về lán.
… Ở đầu dây bên
kia, Thúy thầm thì : “Em cảm ơn cả đôi cào cào hiền lành bé nhỏ! Chuyện này thì
em chưa kể anh nghe: Trong đêm huyền diệu ấy, giữa thiên nhiên bao la bí hiểm,
em thấy mình thăng hoa, khác hẳn cảm giác vợ chồng trong căn phòng đầy tiện
nghi sang trọng nhưng đơn điệu mình bên nhau suốt bẩy năm qua… Em mong một ngày
nào con mình khôn lớn, mình sẽ đưa con về thăm rừng cao su Ma Quai trải tít tắp
đến tận chân trời...”.
Một câu chuyện tình thật lãng mạn hấp dẫn,Sơn ơi em giỏi quá,chúc em vui nhiều nhe!
Trả lờiXóaEm cám ơn chị đã sang đọc và động viên em nhé!
XóaEm chúc chị nhũng ngày cuối tuần vui nhiều ạ.
Chúc mừng em !
Trả lờiXóaEm cám ơn anh ạ. Hôm kia sinh hoạt Bích Câu Thơ vui nhiều không anh?
XóaEm mải việc quên không gửi bài anh à!
Đọc rồi, đọc lại vẫn thấy hay!
Trả lờiXóaEm cám ơn chị luôn động viên em nhé !
XóaHồi mạng yahoo sập, em không kịp chuyển bài sang nên giờ đành cóp dán lại thôi chị à.
Luôn vui nhiều chị nhé !
Sang thăm bạn, chúc bạn ngày nghỉ cuối tuần an lành và thật nhiều niềm vui
Trả lờiXóaCám ơn Minh Châu Trần nhiều. Bạn cũng luôn vui khỏe, hạnh phúc, yêu đời và yêu thơ mãi nhé !
XóaThật vui khi vào trang và thấy sự trở lại hồn nhiên của Bạn. Một câu chuyện sinh động và nhiều cảm hứng. Chúc Bạn và gia đình luôn khỏe, vui. Con trai thế nào rồi, khỏe hẳn chưa. Chúc mừng Bạn và gia đình.
Trả lờiXóaEm cám ơn anh nhiều ạ. Con trai em mới dùng nạng nhâng chân đi được vài bước thôi, bác sĩ bảo chưa được đặt bàn chân xuống đất vì chụp thấy xương chưa can xong anh ạ.
XóaEm cũng chúc anh cùng gia đình luôn vui, khỏe, hạnh phúc nhé !
một câu chuyện hay Chúc mừng Gái Núi
Trả lờiXóaEM CÁM ƠN CHỊ NHÃ MY VÀ CHÚC CHỊ CŨNG LUÔN VUI NHIỀU NHÉ !
XóaCâu chuyện thật thú vị, Cảm ơn chủ nhà nhé!
Trả lờiXóaCÁM ƠN NHÀ VĂN HỒNG CHIẾN NHÉ ! CHÚC VUI NHIỀU Ạ.
XóaTình cảm hai vợ chồng Bình Thúy thật lãng mạn và rất dễ thương, chắc S rất hạnh phúc mới viết được những chuyện tình như thế. Con trai chống được gậy là mừng rồi đó, phải hơn 2 tháng xương mới can đó S ơi. Mong gia đình S khỏe vui và hạnh phúc ngập tràn.
Trả lờiXóaCám ơn Xuân nhiều nhiều !
Trả lờiXóaChúc Xuân và gia đình luôn vui khỏe, hạnh phúc nhé !
S yêu bạn !
Em thăm chị, đọc lại câu chuyện tình đằm thắm lứa đôi!
Trả lờiXóaMong niềm vui , an lành luôn bên chị!
Chị cám ơn em gái đã sang thăm và ghi cảm nhận.
Trả lờiXóaChúc em tuần mới tràn ngập niềm vui và cảm hứng sáng tạo nhé !
Anh đang nằm vien chống gậy thăm em . Chúc luôn khỏe nha ,
Trả lờiXóaôi, em thật vô tâm. Anh đau ốm thế nào mà lâu không sang thăm anh,em chẳng rõ . Vậy mà anh vẫn chống gậy sang thăm em, làm em cảm động quá !Em thành thật xin lỗi và cám ơn anh. Anh găngs nghỉ ngơi, thuốc men, bồi dưỡng để chóng phục hồi về bên gia đình, người thân và bạn bè yêu thơ gần xa anh nhé !
XóaMổi người chỉ có duy nhất một cuộc đời, hảy cố sống trọn vẹn đời mình, ghé thăm bạn, chúc bạn ngày mới nhiều niềm vui nhé.
Trả lờiXóaCám ơn Mẫn với những nhận xét trải nghiệm cuộc đời sâu sắc.
Trả lờiXóaYêu quý, trân trọng bạn !
Ngày mới sang thăm và chúc bạn tràn đầy niềm vui và an lành
Trả lờiXóaCám ơn bạn ! Hôm trước mình xin địa chỉ bạn, bạn quên chưa cho nhỉ ? Luôn vui nhiều bạn nhé !
Xóaúi zà...hay
Trả lờiXóaMình bắt đầu thích bạn rồi đó! Thích nụ cười, ánh mắt, thích cả cái cách khen chẳng giống ai . Hi! hi!
Xóaghé thăm nhà thơ. Chúc nhà thơ có nhiều sáng tác hay và mới. ( Điếc KSS)
Trả lờiXóaÔi mình rất vui vì biết Yamaha chính là ĐIẾC KHÔNG SỢ SÚNG bên yahoo xưa- một trong những bạn thơ mà mình rất hâm mộ.
XóaMình cám ơn bạn và mong được thường xuyên giao lưu thơ cùng bạn đấy ạ .