Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

CUNG CHÚC TÂN XUÂN VẠN SỰ NHƯ Ý


CUNG đàn văng vẳng đâu đây
CHÚC mừng năm mới tràn đầy yêu thương
TÂN niên phúc lộc vấn vương
XUÂN mới vui khỏe, trọn dường công danh
VẠN chuyện lo lắng qua nhanh
SỰ gì bế tắc thảy thành hanh thông
NHƯ xuân đến giã biệt đông
Ý Thơ dào dạt khi lòng hoan ca...

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Noel


Noel

 
Có những bé thơ vui dào dạt
Tìm bao của quý trong chiếc hia
 
Có bao bé thơ thầm khao khát
kiếm trong hố rác vỏ lon bia...

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

CHUNG

CHUNG…   

Mình cùng uống chung nguồn nước
Mình cùng ở chung cánh rừng
Mình cùng mộng mơ ao ước
Yêu thơ nhân hậu, bao dung.

Chỉ một điều không thể được
Là không thể ở nhà chung
Giấc mơ em con diều biếc
Anh đừng xua đuổi, săn lùng

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

CHỚM HÈ





Đất toang hoác há miệng cười
rồi nghềnh nghệch đợi mặt trời vuốt ve
Phượng vĩ lơi lả ghẹo hè
Hàng chuối say rượu bét nhè đung đưa
Thơ tình rót giữa ban trưa
Nhạc tình hối lộ đổ thừa sang ai?

NGỌ VỀ


Ngọ về từ cõi xa xăm
Ai ngồi dệt vải, ai nằm ngóng sao?
Cua già quàm quắp cào cào
Cho nhơn nhớt nhớ, cho hanh hao buồn!

Ngọ về cho lệ ngừng tuôn
Với tay chộp chú chuồn chuồn lẳng lơ
Yêu nhau ăn bụi, ngủ bờ
Hơn lâu đài rỗng tuyếch vờ vịt nhau

Ngọ về in dưới  đáy thau
Một chùm máu chết, một câu  thơ tù!

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

TẮM ĐÊM


Em tắm trăng hay trăng tắm em?
Lung linh huyền ảo nét thần tiên
Gió thu nín thở… không dám níu
Làn nước lăn tăn cũng hờn ghen!

CHINH PHỤC

CHINH PHUC 


Mặc lũ đá tai mèo chôn chân một chỗ rình mò chọc thủng gan bàn chân
Phớt bọn gai nhỏ gai to nhâng nhâng tua tủa xâu xé mặt mày bê bết máu
Lờ tụi dây rừng loằng ngoằng vào hùa ngáng đường
Mười ba tiếng đồng hồ
Vượt 3.143 mét, anh leo đến đỉnh Fan- Xi- Phăng chót vót

Ba mươi năm trời
Đỉnh mơ ước của anh:
Cô hàng xóm bé xíu, mộng mơ
giấu bình minh trong đôi mắt tròn vo, ánh nhìn bí hiểm...
Nhà cách giậu mồng tơi,
Ba mươi năm trời,
cánh tay
Không  - với- nổi.

Anh lang thang trên dãy Hoàng Liên
hỏi loài hoa Đỗ Quyên:
- Làm sao chinh phục nổi đỉnh núi em?
Tiếng đá núi vọng rền:
- Làm sao?
Làm sao?
Làm sao? 

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

VÔ ĐỀ


  • Anh có thấy cuối chiều xanh thẳm
    áng mây trôi lạc lõng , lẻ loi?
    Hồn em ngự ở đấy rồi
    Chỉ còn chiếc bóng bên đời bơ vơ!

HAI LOẠI ĐÀN ÔNG


Có một thời em trót si mê
Chàng thi sĩ thơ tình say đắm lắm
Thơ chàng ngao du trên đại ngàn sâu thẳm
Vẫy vùng trong ngàn con sóng hoan ca
Đọc thơ chàng, lệ em cứ tuôn sa
Tơ tưởng  người tài hoa chưa từng gặp
Biết bao đêm em đắm say thao thức
Hôn từng từ, nuốt từng chữ, ấp từng câu
Người như chàng  dễ kiếm giữa đời đâu
Trọng nghĩa nhân, ghét túi cơm, giá áo
Biết tình thơ chỉ là tình ảo
Vẫn khát khao một lần giáp mặt chàng
Một lần thôi, ngắm vầng sáng chứa chan
Một cái bắt tay nồng nàn hơi ấm
Đủ một kiếp cho trái tim mơ mộng
Thấy cuộc đời giàu thêm biết bao nhiêu…

Rôì một ngày
Vô tình hay trời sắp
Em gặp chàng trên bãi biển chói chang
Người hâm mộ cứ lần lượt xếp hàng
Lần lượt giơ tay cho chàng bắt
Em đợi chờ…tưởng như tim ngừng đập
Tích tắc thôi…quan trọng nhất đời mình
Chàng bước qua em túc trực nụ cười xinh
Nụ cười phởn phơ không trọng lượng
Chàng nhìn em- cái nhìn từ trên xuống
Và chìa bàn tay hờ hững trao em
Lướt nhìn nhanh những ngón thuôn mềm
Em   trao chàng bàn tay xinh nóng bỏng
Chợt rụng rời
Thấy tay chàng lạnh cóng
Nhão nhoẹt trơn như da chẫu chuộc
Em lẩy bẩy ngã vùi trên bãi cát
Chàng quay đi
                      tìm bàn tay khác
hững hờ
               ban phát
                          cái bắt tay…

Một ông già nâng em đứng dậy
Em ngẩng nhìn
Một khuôn mặt sạm đen
Bàn tay cụt  hai ngón
                              lấm lem
rất nhiều ma sát
Em cảm ơn
Ông mỉm cười, gật gật…
Từ trong khóe mắt
Lăn tròn hai giọt lệ long lanh
Người qua đường  nhìn em, khẽ nhắc:
-Đây là người câm điếc
Người thương binh trở về sau cuộc chiến tranh
Vợ con bị giặc thù tàn sát
Bây giờ  ông ngơ ngẩn thần kinh
Cứ ngày ngày ra bờ sông đếm cát... 

HOÀI THU

Đã bao năm  rồi, em xa anh
Hồ Tây dìu dịu, liễu buông mành
Ngàn con mắt lá tò mò ngắm
Đôi tình nhân quấn quít tóc xanh

Kẻ đi, người ở...  dưới trăng thanh
Đôi chim bịn rịn bíu lá cành
Em bịn rịn  bíu trời- mây- nước
Ôm trọn Thủ Đô trong mắt anh !

HẠNH PHÚC


 Tôi hạnh phúc mỗi ngày còn có mẹ
Là mặt trời còn sưởi ấm tim tôi
Người hiện lên trong từng hơi thở nhẹ
Ngàn trùng xa vẫn thấy ánh môi tươi...

Tôi hạnh phúc mỗi bình minh thức dậy
Vườn thơ tôi tràn ngập tiếng nói cười
Bạn muôn nơi về thăm tôi đấy
Trao tôi  niềm vui sống yêu đời.

Tôi hạnh phúc khi bạn bè tin tưởng
Chuyện đau buồn luôn san sẻ cùng nhau
Dẫù tiếng nói chẳng làm xoay chuyển hướng
Cũng vơi đi bao nỗi u sầu

Tôi hạnh phúc mỗi ngày xem thời sự
Không tai nạn giao thông, không bão lũ chết người
Không có những mưu toan lừa dối
Vòng tay nhân ái nối muôn nơi...

Tôi hạnh phúc sống trong rừng  thanh vắng
Lắng xa đi cuộc sống xô bồ
Ngàn thanh âm kết trong tôi dấu lặng
Trộn hoà trong phiêu lãng thực mơ

Tôi hạnh phúc khi đọc câu thơ đẹp
Áng văn hay cứ da diết bên mình
Cửa tâm hồn tôi chưa hề khép
Mắt trong in giọt nắng lung linh...

Tôi hạnh phúc khi người thân hạnh phúc
Và Đẹp trong ánh mắt muôn người
Tôi nồng nàn mọi nơi, mọi lúc
Dâng tặng đời tiếng hát trái tim tôi !

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

HUYỀN TÍCH HOA BAN


 Khi mũi tên
          bắn anh
                    vào giữa ngực
Giọt lệ hoen bầm
         chảy ngược
              vào trong
Không khóc nổi
           tim vỡ ra
                trăm mảnh
Biến thành bông ban trắng
                rỏ máu hồng!
(Hoa ban trắng có một cánh hồng tươi, gọi là Cánh Chúa) 

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

THƠ HAI CÂU -1




1 - Ước tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu.

2 - Ai đem nhuộm tím giàn trầu?
Cau thương nhớ để lệ sầu quắt queo.

3 - Từ xa xưa đến muôn sau
Giận hờn - ly rượu đẫm màu tình yêu…

4 - Kiếp này xin được ngồi thiền
Khấn trời lạy phật đáp đền kiếp sau...

5 - Ước làm ngọn gió vu vơ
Quạt cho người mát hong khô nỗi buồn

6 - Cảm thương một đóa hoa xinh
Không dang tay ngắt, mãi  tình trong mơ

                                  7 - Dẫu là đá vẫn có tim
Dù không biết mặt vẫn chìm trong mhau

8 - Dẫu không thành vợ, thành chồng
Thơ tình son sắt ta hong tặng đời

9 - Thơ là khoảng lặng tâm hồn
Không cầm nắm được… xanh rờn thiên thu

10 - Tặng người ở cuối trời chiều
Thơ tình ngân mãi khúc yêu cuối đời

  11 - Sông Thương chán vạn người thương
Sao tôi mãi vấn vương Sông Lấp

12 - Chẳng còn vườn để rào rau củ
Ta tự rào ta trước bão lũ lòng mình...

13 - Mưa rừng vật vã từng cơn
Ruộng khô nứt toạc đón nguồn mưa rơi

14 - Người như đọc được tim tôi?
Làm sao trốn khỏi vòm trời có anh ?

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

TÔI TAM GIÁC



Tôi tam giác từ trong trứng nước
Tam giác thường nên  ba góc chẳng cân
Góc nhọn  quắp chặt lấy đôi chân
những ngón khoằm để  biết đi trên đá
Góc bẹt  chứa đôi tay  ấm lạ
để vuốt ve, ôm ấp những người thân
Còn góc tù  trói chặt trái tim câm
không cho hát lời yêu thương đằm thắm
Tôi tam giác từ cạnh dài , cạnh ngắn
cứ tãi ra rồi gấp khúc óc tôi
Mới sinh ra tôi chẳng bình thường rồi
trong bọc ối đầy căng bọng nước
người ta dùng kéo mới lôi tôi ra được
đôi mắt đen như nòng nọc chửa đứt đuôi
Tôi tam giác cả những nốt ruồi
và lệch cả chân trời tam giác
Tôi - tam giác- một đời không làm điều độc ác
Tôi- tam giác-  chứa biển trời khao khát...

SẮC MÀU PHAI

Tết qua rồi, lam vẫn mườn mượt núi
Thơ tình em vẫn bối rối, ngổn ngang
Xin anh đừng bế bồng, đừng trói
Để thơ đau quay quắt bẽ bàng

Tết qua rồi,son bợt, phấn dở dang
Sự thật tróc lở loang nơi kiều diễm
Dù là Chúa rừng xanh hay con ong, cái kiến
Giữ nổi chi Xuân hiển hiện bốn mùa?

Tết qua rồi, thau đã tách vàng chưa?
Hay vẫn à uôm, ỡm ờ, hổ lốn
Trắng nhờ nhợ một mâm trăng lộn xộn
Mùi dịu êm lẩn trốn đáy huyệt sâu

Tết qua rồi, tim tím  rớt đi đâu?



























Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

KHÔNG CÒN ANH !

Không còn anh
em không còn thơ nữa
Những mĩ từ
Câu, tứ trốn đi đâu?

Không còn anh
Trái tim em
một nửa
-nửa vầng trăng
  ngơ ngẩn
rớt bên cầu...

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

NỐT RUỒI

Nốt ruồi đậu ở khoé môi
Trong mắt tình si bỗng trở thành lộng lẫy
Vũ trụ bao la cũng dường như tan chảy
Lặn vào hư vô say nghiêng ngả trời chiều
Rồi một ngày
      tình yêu
             như con sâu đo rúm ró trong lọ mực
Xanh đỏ hai màu
             mực chết
Nốt ruồi
       bỗng trở lên gớm ghiếc
Như dấu chấm to đùng
              bàn tay tạo hoá phết khoé môi
Nốt ruồi ơi!
          Nốt ruồi ơi!
Thôi đừng nghễu nghện đậu khoé môi
Cho người thương
               người ghét
Hãy di trú
           về nơi tuyệt đẹp
                             biết chỉ riêng mình.

NHỮNG VẾT SẸO


Có vết sẹo sần sùi dày cộm lên theo tháng năm dòng chảy
Vơi cho đời bao mất mát chiến tranh
Có vết sẹo hun hút khoét thịt da ngày đêm bỏng cháy
Lấp đầy mắt bé thơ sắc trời biếc trong lành
Có vết sẹo âm ỉ chỉ riêng anh nhìn thấy
Anh lẳng lặng giấu đi làm kho báu riêng mình
Em yêu vết sẹo ấy trong anh

Thản nhiên, anh mỉm cười, đứng dậy
Soi mắt anh, em thấy nước non mình
Mang hình chữ S
 và hai quần đảo Hoàng sa- Trường Sa muôn đời bất diệt!  
Em yêu vết sẹo ấy trong anh!

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

GIỮA HAI LÀN ĐƯỜNG EM THẤY ANH

Giưã hai làn đường , em thấy anh
Phóng xe diệu nghệ đi trên phố
Trời lạnh sao anh mặc phong phanh
Chiếc áo xanh bật tung khuy cổ ?

Anh nhoẻn  nụ cười tươi rạng rỡ
Nháy mắt thay cho một lời chaò
Em muốn trao anh khăn quàng cổ
Dòng người, dòng xe cứ xôn xao...

Đèn đỏ bật, xe em trệu trạo
Chẳng dám liều lao tới bên anh
Luật lệ giao thông đà cảnh báo
Thương anh, em nuốt nghẹn tiếng "Đành!" 

SA PA NGÀY CÓ BỐN MÙA



SÁNG

Sắc trời êm mượt như nhung
Sáng XUÂN cho má em hồng ngất ngây
Mắt trong mắt, tay trong tay
Men tình, men rượu chất đầy Chợ Phiên...

TRƯA

Dịu dàng anh gọi tên em
Sa Pa- xứ sở thần tiên tuyệt vời
Nắng HÈ sưởi ấm đất trời
Phan xi phan cũng à ơi ru mình...

CHIỀU

Mây ôm sương khói tự tình
Anh lên Thác Bạc cùng mình ngắm hoa
Hơi THU se lạnh thịt da
Đất trời cũng muốn tan hoà trong nhau...

TỐI

Ai đem tuyết tận Châu Âu
Rắc lên biệt thự một màu trắng tinh?
Mùa ĐÔNG huyền ảo lung linh
Rắc lên anh cả Núi Tình Sa Pa...

NÓI NGƯỢC



 Em nói rằng:  
                 thơ anh nhàn nhạt
Chẳng đủ chua, chát, mặn...        
                  môi em

Là khi con tim khe khẽ hát
Tiếng ngân nga
            đằm thắm
                    dịu êm
Tự nhủ lòng:
           Gặp rồi
                    lãng quên
Như con tàu
             lướt qua
                     thành phố
Tiếng còi tàu
             đớn đau
                     rạn vỡ
Nghiến lòng ray
                     nức nở
                             thâu canh
Thôi thì
       chẳng gặp
               cũng đành
Chỉ yêu thơ
          cũng đủ xanh
                     một đời!

BÓC TỜ LỊCH CUỐI


 Mỗi ngày rụng một tờ hoa 
Đớn đau như thể hồn ta rụng mình
Trách ai sao quá vô tình
Phí hoài năm tháng chúng mình bên nhau…

Xin bóc đi những thương đau
Ngày ngày lựa chữ, chọn câu dâng đời
Soi trong ánh mắt bao người
Niềm vui rộng mở, nụ cười hân hoan

Tình người  sâu đậm mênh mang
Nhìn ai cũng thấy chứa chan trong lòng
Bình minh rực rỡ phương đông
Bóc tờ lịch mới nghe lòng xốn xang...

Cảm ơn ai tặng lời vàng
Dâng tin yêu đến nồng nàn mắt ai

TÌNH THƠ


 Biết bao đêm lòng tự hỏi lòng:
-Có thật không? Có thật không? Anh hỡi!
Em sợ lắm, nếu tình thơ giả dối
Cuộc đời này còn chi đáng tin đâu!

Vần nối vần, câu mãi gọi câu
Thanh bằng trắc nối hai đầu thương nhớ
Ở ngoài đời chẳng được là chồng vợ
Ở trong thơ chung nhịp thở, buồn vui...

Nếu một ngày...thi hứng buông lơi
Đừng níu kéo, anh ơi xin đừng níu!
Hãy ngắm mặt hồ thu hiền dịu
Mộng một thời dan díu đắm say thơ

Em xin anh không một phút thờ ơ
Người bạn đời đã chờ anh một kiếp
Và chúng ta không nói lời : Vĩnh biệt
Hồn thơ ngân tha thiết mãi trong nhau... 

                                                   Kính tặng anh Đình Bắc
Với "Cánh cửa thời gian", anh mở ra cho em một chân trời mới lạ
Không bi quan trước bệnh tật, tuổi già
Tia nắng mới không ốm o, vàng vọt
Mà lao xao, lan tỏa rất xa...

" Cánh cửa thời gian" anh ngập tràn ý thơ
Những vần thơ yêu con người, cuộc sống 
Hương hoa sữa nồng nàn, xao động
Hà Nội thu...ăm ắp tiếng nói cười

Cám ơn anh- người ở rất xa xôi
Người cả đời chưa một lần gặp mặt
Đã dậy lên trong em một điều rất thật:
" Cánh cửa thời gian" còn chắp cánh thơ bay...

                            

OI NỒNG


Đêm
Con nhền nhện
tháo vòng
Mèo hoang
điên dại
thét nồng nã yêu

Ngày
gió hôn trượt
cánh diều
Chân bàn chổng vó
tạc điều vu vơ

CHẤM VÀO ĐÂU?


Thơ theo ta suốt đêm trường
Nối buồn vui với ngọn nguồn chữ câu
Thơ mang nghĩa nặng, tình sâu
Dấu câu biết chấm vào đâu bây giờ ?

LƯNG CHỪNG


Lưng chừng cây, bung nở những bông hoa Lưng chừng trời, diều bay bổng ngân nga 
Nhưng nếu chỉ...lưng chừng trong cảm xúc
Trọn cuộc đời... ta  chẳng được là ta !

VỀ CAO BẰNG


Kính tặng Nhà giáo- Nhà thơ LVG


Bao giờ về Cao Bằng anh hỡi
Tiếng đàn tính anh lại bổi hổi vang ngân
Quyện giọng then em xao xuyến trong ngần
Đà Giang ngừng trôi...trong thanh âm dìu dặt...

Về Cao Bằng- chiến khu Việt Bắc
Nơi con tim anh thổn thức tiếng yêu đầu
Lũ học trò trong veo mắt bồ câu
Dù áo chàm vẫn còn vương mảnh vá...

Cái ngày ấy dù xa ngái quá
Vẫn trăn trở hoài trong những giấc mơ anh  
Tiếng cọn nước quay theo nhịp đập tim mình
Em lại khóc trong niềm vui rưng rức...

Anh biết chăng bao đêm em thao thức
Ôm cây đàn anh trao tặng năm nao
Nghe trong bầu đàn tiếng thình thịch nôn nao
Tiếng trái tim anh ngự trong cây đàn đó

Về đi anh... mùa xuân tươi rực rỡ
Vẫn vẹn nguyên trong mắt thuở đôi mươi
Hồ Thang Hen trên núi cao lộng gió
Vẫn chờ ta khi thu hé môi cười...

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

RƯỢU TÁO MÈO


 Rượu táo Mèo
Không ngọt lịm
Sắc nước Làng Vân
Không say nồng đê mê
Sán Lùng
Lai Châu em
Dẻo thơm cơm nếp

Rượu táo Mèo
Chua chát đầu môi
Uống trôi cuống lưỡi

Rượu táo Mèo
Ủ nỗi nhớ thương
Như quả me rừng
Vừa chua vừa chát
ngậm lâu rồi
Bỗng thấy ngọt thơm
Rượu không đun bởi rác rơm
Rượu chưng bởi củi gỗ thơm trong rừng

Như tình người gái núi
Ấp iu nồng đượm
Rượu em không bốc lửa
Để anh say cuồng trong chốc lát

Rượu nồng em
E ấp
Ngọt môi anh
Trọn một kiếp người... 

MÃI CHỈ CÒN GIÓ CHƯỚNG


Những cơn gió
Đường đột
Bất ngờ ập tới

Gió Lào
Vượt biên giới
Tràn sang

Gió nồm
Nhẹ nhàng
        Mơn trớn

Gió heo may
      Lạnh khô
      Vật vờ

Gió mùa đông bắc
        Lạnh buốt
         Xác xơ

Gió mùa
         Thay đổi
          như thời tiết
         lúc mãnh liệt
          lúc lại dửng dưng

Gió chướng
         Say đắm
         Tận cùng
Gió rất thật
Sao đời cho là “chướng”?
Chẳng phải loại “gió chiều nào che chiều ấy”
Gió khiến cho trái tim em run rẩy
Đường ai đi “gió bụi” nửa kiếp người?
“Gió táp mưa sa” vần vũ mãi người ơi!

Những cơn gió
Đường đột
Bất ngờ
Ập tới
Đến rồi đi
Ào ào
Rất vội
Găm trong em
Những mảnh rét tái tê

Riêng gió chướng
Ở mãi không về
Em không thể gọi là “cơn gió” nổi
Gió có tội gì đâu
Khi gió không ngừng thổi
Ở một miền
Không gợn chút “gió trăng ”?
Và trong em:
Gió mãi mãi vĩnh hằng…

HŨ BUỒN

Cái hũ buồn hoang hoải em chôn 
Chiều nay bất ngờ bão cuốn tung ra biển
Ngậm chặt trong miệng lũ nghêu, sò, ốc, hến
Nơi em chôn hũ buồn
Nở bông hồng rực rỡ ...

SA PA


  • Anh đã đến một Sa Pa huyền thoại 
Hiền dịu, mộng mơ, lộng lẫy, cao sang
Anh đã đến một mái nhà êm ái
Sương dịu êm, ánh trăng giát bạc vàng

Anh đã nhận một tình yêu khắc khoải
Sơn nữ trao trong suối nhac mênh mang
Rồi anh đi...không bao giờ trở lại
Chỉ Sa Pa...ôm mãi giấc mộng vàng...

HỒ TRONG THUNG VẮNG

Một chiếc hồ xinh xinh 
Trong thung lũng dịu dàng
Nước trong veo êm ả
Ba mùa chửa xốn xang...

Xuân xanh
         Hè đỏ
               Thu vàng
Hồ không
         gợn sóng
                mơ màng
                     bóng ai
Chợt Đông
        cơn gió
                lạc loài
Đem sắc tim tím
           rắc hoài
                     thung đêm
Như nàng công chúa ngủ quên
Oằn mình trở dậy...giã miền hư vô
Cuồn cuộn muôn lớp sóng xô
Hồ sôi sùng sục
                    Nuốt bờ vỡ toang

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

CẢM THƠ

Mỗi loài hoa - một sắc hương
Mỗi giọng thơ- một giọng thương giữa đời
Chẳng mơ châu báu,  vàng mười...
Tình thơ- tình bạn- tình người...mãi vương !

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

GỬI VỀ CỔ TÍCH

  Gửi về cổ tích
  Bùi Từ Thiện
Thị xã hẹp trong một tầm tiếng gọi
Em bên kia, ta ở bên này
Hai chân núi giấu hai điều hồi hộp
Tim phập phồng mỗi lúc mặt trời lên.

Đã bao lần ta đợi một hoàng hôn
Em soi tóc trên cầu Nậm Cản
Gió phóng túng từ Mường Lay thổi lại
Tóc em bay xõa sóng sông Đà.

Dòng Nậm Lay gợi nhớ một Nậm Na
Thuở thơ ấu ta cùng em đến lớp
Ngôi trường nhỏ bên một dòng suối nhỏ
Mường So ơi, thương nhớ suốt năm ròng.

Thế rồi thôi hun hút chia ly
Ta lạc bước giữa phấn son đường phố
Em ở lại một mình nơi phố núi
Vùi nhớ thương trong se sắt tay người.

Đến bây giờ gặp gỡ hóa xa xôi,
Em của ai? Em của ai? Đã khác...
Mây trắng trên tay, trời xanh trong mắt
Thôi, gửi về cổ tích tuổi mười lăm.
  BTT
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Gửi về cổ tích" - mãi sẽ là dư âm!
  Phùng Hải YếnCó những dòng thơ được ví với con nước của dòng sông, khi đã chảy qua hồn người thì lớp phù sa còn nằm lại. Đến với bài thơ "Gửi về cổ tích", ắt hẳn mỗi bạn đọc đều dễ dàng nhận ra "lớp phù sa" nhà thơ để lại trong lòng người. Những câu từ gợi nhớ về hoài niệm, mà dư âm của nó còn vọng về mãi mãi...

Câu thơ mở đầu là lời giới thiệu về không gian, một không gian với cách nói giản dị thường bắt gặp ở vùng Tây Bắc, nơi có những con người thuần hậu, chất phác, yêu thiên nhiên, yêu con người:
"Thị xã hẹp trong một tầm tiếng gọi
Em bên kia, ta ở bên này
Hai chân núi giấu hai điều hồi hộp
Tim phập phồng mỗi lúc mặt trời lên".

Tâm tư của người thi sĩ , nỗi niềm của người đang yêu. Cái tương tư gợi nhớ đến nhà thơ hương quê Nguyễn Bính thủa nào:
"Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người".

Đi theo lời tâm tình ấy, ta bắt gặp những ngôn từ lạ, những so sánh, liên tưởng độc đáo của nhà thơ - chàng trai với trái tim, tình yêu ấm áp. Thứ tình cảm ban đầu đầy say mê, mãnh liệt:
"Đã bao lần ta đợi một hoàng hôn
Em soi tóc trên cầu Nậm Cản
Gió phóng túng từ Mường Lay thổi lại
Tóc em bay xõa sóng sông Đà".

Hình ảnh này ta chỉ có thể bắt gặp nơi những cô sơn nữ chân chất của núi rừng Tây Bắc chứ không thể tìm thấy ở những cô thôn nữ đồng bằng, và càng không thể thấy được ở những thiếu nữ nơi thị thành, chốn phồn hoa,, đô hội. Hình ảnh người lồng vào thiên nhiên, hòa quyện với cảnh vật, cảnh sắc càng làm tôn nét người bừng sáng. Làn tóc mây dài như dòng sông uốn khúc, những địa danh được nhà thơ khéo léo đưa vào mà vẫn không bị gò ép mà ngược lại càng khiến dòng thơ thêm uyển chuyển, ngôn ngữ thơ mềm mại, sống động đến lạ.
"Dòng Nậm Lay gợi nhớ một Nậm Na
Thuở thơ ấu ta cùng em đến lớp
Ngôi trường nhỏ bên một dòng suối nhỏ
Mường So ơi, thương nhớ suốt năm ròng".

Vẫn theo dòng tâm tư, nhà thơ ngược theo dòng chảy của miên viễn thời gian hoài tưởng về một thời cắp sách. Nơi đã chất chứa rất nhiều những kỷ niệm theo tháng ngày lưu dấu, nơi ấp ủ mối tình đầu. Song có một điều gì như là tiếc nuối, như là nhớ mong ẩn chứa sau ngôn từ nhẹ nhàng, dàn trải?
"Thế rồi thôi hun hút chia ly
Ta lạc bước giữa phấn son đường phố
Em ở lại một mình nơi phố núi
Vùi nhớ thương trong se sắt tay người".

Dòng thơ như rung lên, cung bậc của thay đổi thời gian. Có chút gì đắng chát len khe khẽ, người đọc dễ dàng đồng cảm với thi nhân, có những thăng trầm khi đã trải qua, nhìn lại, cố nhân xưa đã xa vời, thật gần mà xa quá, xa quá xa tầm tay... Ta dễ liên tưởng đến khổ thơ của TTKH đã viết trong một mùa thu buồn, dù ở hai thế hệ khác nhau cả về thời gian, không gian song giữa hai nhà thơ là sự đồng điệu tâm hồn:
"Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi,
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người".

  (Hai sắc hoa ti - gôn).
...Bài thơ kết thúc trong âm hưởng ấy, và khổ thơ cuối với những câu hỏi như vọng vào vách đá, rót ngược lại nơi trái tim những bão tố tưởng đã ngủ im trong một thời hoa mộng:
"Đến bây giờ gặp gỡ hóa xa xôi,
Em của ai? Em của ai? Đã khác...
Mây trắng trên tay, trời xanh trong mắt
Thôi, gửi về cổ tích tuổi mười năm".

Ai trong đời cũng có những nỗi nhớ thật chẳng dễ nguôi quên, cổ tích muôn đời vẫn chỉ là cổ tích, có những điều thật gần song cũng quá xa. Mây trắng, trời xanh tưởng như nắm bắt được song lại quá mơ hồ... Những dòng tâm tư để nhớ, để thương một thời đã cũ... Cảm ơn nhà thơ đã nói hộ cho những nỗi lòng đồng vọng.. Và những câu thơ ai đã đọc sẽ chẳng thể hoài quên, bởi ẩn chứa trong sâu thẳm ngôn từ là dư âm thời gian không quên lãng...
"Cái buổi ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên..."

  (Thế Lữ).